Để ngỡ ngàng...ôi đẹp quá Quãng Bình ơi !
Lúc ở nhà trong tâm thức của tôi,
Đất Đồng Hới...ôi thôi...nghèo lắm !
(Vợ chồng Hai Lúa bên bờ sông Nhật Lệ trong hoàng hôn)
Dãy nam eo nhỏ hẹp, ngút ngàn cát trắng
Nơi địa đầu, bom đạn đỗ nát, tan hoang,
Đất khô cằn sao có nỗi một màu xanh
Lưa thưa rặng Phi Lao, hàng rào chắn gió...|
(Màu xanh ngút ngàn của Quãng bình)
Hai phần đời, tôi chưa từng mơ đến đó
Đến một ngày bùng nổ,nức tiếng Phong Nha
Động Thiên Đường, Sơn đòng lừng lẫy vang xa
Tôi đã đến... trong mùa mưa tháng chín.
(Bến thuyền chở du khách vào xem động)
Xứ Đồng Hới nhiều mây trời xám xịt
Đọc thông tin mới biết chút sai lầm
Có lời khuyên chớ đến đất Quãng bình
vì mưa bão cung nghinh chờ anh đó...
( Cửa động Phong Nha)
Bờ Nhật Lệ chiều nay trời hửng đỏ
Đường rộng thênh , cơn gió thổi lá vàng
Có bốn người xứ lạ đã lang thang
Đi ngắm phố... rở ràng khoe áo mới.
(Sông nước hữu tình)
Đường lên động xa xa vời vợi
Một màu xanh cây cối mỡ màng
Cũng có màu đất đỏ ba zan
Rừng cao su hàng hàng thẳng tấp
Dòng sông ngầm nước xanh trong vắt
Soi đá vôi, tạo cảnh sắc thần tiên
Sơn thủy hữu tình, con người thân thiện
Đường về dù xa...cũng cảm thấy...bình yên .
(bye bye Phong Nha...cảm ơn mẹ thiên nhiên ban tặng cho chúng ta một tài sản vô giá)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét